VẾT DƠ TRÊN KÍNH – CÂU CHUYỆN VỀ CÁI TÔI VÀ HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH TÂM THỨC

Một khoảnh khắc ngắm hoa lê qua khung kính cũ ở Hà Nội đã khiến tôi nhận ra: những vết bẩn trên kính cũng như cái tôi trong tâm – khiến ta không còn thấy sự thật rõ ràng, không còn cảm được vẻ đẹp nguyên sơ của cuộc sống. Câu chuyện đời thường nhưng sâu sắc này là lời nhắc: hãy sống tỉnh thức và buông bỏ bản ngã mỗi ngày – vì chữa lành tâm thức không phải một lần, mà là hành trình lau kính liên tục.

🌸 VẾT DƠ TRÊN KÍNH – CÂU CHUYỆN VỀ CÁI TÔI VÀ HÀNH TRÌNH CHỮA LÀNH

TÂM THỨC

(Một ký ức tại Hà Nội – mùa lê trắng)

 

Cách đây hai năm, tôi có ba tháng sống tại Hà Nội để theo học bấm huyệt chuyên sâu cùng một vị thầy đáng kính. Trong một buổi học, thầy nhẹ nhàng dặn:

“Các bạn hãy tìm hiểu về ngũ uẩn trong đạo Phật. Nếu không hiểu được nó, thì có chữa thân đến mấy, tâm vẫn chưa được giải thoát đâu.”

Lời thầy vang lên như một tiếng chuông gõ vào tâm – đánh thức nơi sâu thẳm trong tôi một sự tò mò đầy thôi thúc.

Vài hôm sau, khi Tết đã cận kề, thầy giao cho tôi nhiệm vụ lau dọn những khung cửa kính trong nhà. Hôm ấy, tôi đang ngồi học huyệt, nhưng ánh mắt vô thức lại hướng về phía khung cửa – nơi ánh sáng nhẹ nhàng đang xuyên qua lớp kính mờ.

Qua lớp kính cũ, tôi thấy nhà bác hàng xóm vừa mang về một cây lê trắng. Những chùm hoa trắng tinh khôi nở bung như mây phủ trên cành, đẹp đến ngẩn ngơ. Trong miền Nam tôi chưa từng thấy loài hoa này. Khi đang đắm chìm trong vẻ đẹp ấy, một đàn chim chào mào bỗng sà xuống cây, ríu rít, nhảy nhót giữa những cành hoa. Khung cảnh khiến tim tôi chợt dịu lại – như vừa được chạm vào tầng sâu của sự sống, nơi trong trẻo, an yên và tinh sạch.

Nhưng rồi, tôi khựng lại.

Ngay phía trên đầu một chú chim, tôi thấy như có một vệt đen nhỏ – tưởng là thứ gì đó đang bám trên chim. Nhìn kỹ lại, đó là một vết bẩn lâu ngày trên kính – mảng ố mờ của thời gian chưa được lau sạch. Tôi thử nghiêng đầu, đổi góc nhìn – và bất chợt nhận ra: những vết dơ trên kính đã làm méo mó cả cảnh vật bên ngoài.

Nếu chỉ nhìn qua lớp kính mờ ấy, tôi sẽ thấy một thế giới lem nhem, thiếu sáng, và sai lệch. Dù cảnh vật bên ngoài vẫn đẹp, vẫn sống động – nhưng chính kính bẩn đã che khuất sự thật.

Và rồi, một sự thật bỗng bật lên trong tôi:

Những vết dơ trên kính cũng giống như "cái tôi" – bản ngã trong tâm thức mỗi người.

Khi cái tôi lớn, khi bản ngã đầy định kiến, dính mắc, và quan điểm cố chấp – ta không thể thấy được vẻ đẹp nguyên sơ của cuộc sống. Ta không cảm nhận được năng lượng tinh khiết mà vũ trụ luôn gửi đến mình mỗi ngày.

Ta không sống trong sự thật – mà chỉ đang sống trong hình ảnh bị bóp méo bởi bản ngã, bởi:

– những niềm tin cố chấp,
– những nỗi đau chưa chịu buông,
– những điều ta từng cho là đúng và luôn cố bảo vệ đến cùng.

Và tôi cũng ngộ ra thêm một điều sâu sắc hơn:

Kính, dù có lau sạch hôm nay – ngày mai rồi cũng sẽ lại bám bụi.
Tâm, dù có sáng suốt lúc này – nếu không tỉnh thức, bản ngã cũng sẽ len lỏi quay về.

Vì vậy, hành trình chữa lành tâm thức không phải là một đích đến cố định – mà là một nếp sống tỉnh thức mỗi ngày. Mỗi ngày là một lần lau kính tâm hồn. Mỗi lần buông bỏ là một lần mở thêm ánh sáng trong lòng.


🌿 Bài học rút ra:

  • Cái tôi chính là lớp kính bẩn giữa ta và cuộc đời. Nó làm méo mó mọi cảm nhận, khiến ta rời xa sự thật, tình yêu, và vẻ đẹp của hiện hữu.

  • Buông bỏ cái tôi là bước đầu tiên của chữa lành – không phải để đánh mất mình, mà là để tìm về chính mình – trong sáng, nhẹ nhàng, và sâu thẳm.

  • Chữa lành tâm thức không phải chuyện một ngày – mà là thói quen sống tỉnh thức, như việc lau sạch lớp kính bụi mỗi sáng.

🌅 Và mỗi sáng thức dậy, tôi lại tự hỏi mình:
“Hôm nay, tâm mình đang trong sáng… hay đã bắt đầu dính bụi?”

Tác giả: Trần Thanh Sang


(*) Xem thêm

Bình luận
Đã thêm vào giỏ hàng