? CÂU CHUYỆN ỐNG HEO – MỘT BÀI PHÁP GIỮA BỆNH VIỆN

Một bà cụ đau chân trong bệnh viện, mặc áo lam, tay lần chuỗi tràng hạt. Tôi hỏi bà có biết bỏ ống heo không. Bà cười. Tôi bảo: nhiều người không bỏ tiền mà bỏ rác vào ống heo – rác là đau, khổ, giận, ganh tức, bệnh tật. Càng già, rác càng đầy. Cuối đời đập ra chỉ toàn khổ đau. Bà chấp tay xá tôi: “Tôi nghe pháp 20 năm không ngộ. Hôm nay ông nói… tôi hiểu rồi.” – Hãy sống tỉnh thức và yêu thương chính mình.

? CÂU CHUYỆN ỐNG HEO – MỘT BÀI PHÁP GIỮA BỆNH VIỆN

 

Một buổi sáng, khi tôi còn làm ở bệnh viện, tôi bước vào phòng bệnh như mọi ngày. Bà cụ ấy ngồi trên giường, vừa thấy tôi liền kêu:

– Bác sĩ ơi, tôi đau đầu gối quá, đau cả chân nữa…

Tôi nhìn sang – bà mặc áo lam, tay cầm tràng hạt, bên cạnh là chiếc máy niệm Phật đang phát đều tiếng Nam Mô A Di Đà Phật. Một hình ảnh rất quen – một Phật tử tu tại gia.

Tôi mỉm cười, hỏi bà:

– Bà bao nhiêu tuổi rồi?

– 70 tuổi.

– Nhà bà ở đâu?

– Tui ở Tương Bình Hiệp.

– Ủa, Tương Bình Hiệp có gần mấy cái lò gốm làm heo đất không?

– Gần chớ, đi chút là tới à!

Tôi cười nhẹ, hỏi tiếp:

– Bà có biết bỏ ống heo không?

Bà bật cười:

– Trời ơi, ống heo ai mà không biết bỏ!

Tôi gật đầu:

– Tôi không tu như bà, nhưng tôi có cách bỏ ống heo kiểu khác… Bà muốn nghe không?

Bà nhìn tôi chăm chú. Tôi nói tiếp:

Nhiều người không bỏ tiền vào ống heo, mà bỏ… rác.

Bà hơi ngạc nhiên:

– Rác?

Tôi giải thích:

– Rác là gì? Là đau, là bệnh, là khổ, là nghèo, là giận, là ganh tức, là sân si. Mỗi lần tức ai, bực chuyện gì, đau một chỗ – là lại bỏ vô ống heo của mình. Mà rác thì tích lại. Càng bỏ nhiều rác, càng già, càng tích tụ, thì càng nhiều bệnh tật. Cơ thể chịu không nổi. Bệnh từ miệng mà ra – từ tâm mà sinh.

Bà cụ ngồi lặng đi một lúc, rồi bất ngờ chấp tay xá tôi thật sâu, nước mắt rưng rưng.

– Tôi nghe pháp 20 năm mà không ngộ. Hôm nay ông nói… tôi hiểu rồi.


? Kết: Ống heo nào rồi cũng đến ngày đập – nhưng trong đó là gì, ta tự quyết định

Mỗi ngày, chúng ta đều bỏ vào chiếc ống heo vô hình của đời mình thứ gì đó.

Người sống tỉnh thức sẽ biết bỏ vào đó lòng từ bi, yêu thương, tha thứ, biết ơn.
Người vô minh thì vô tình bỏ vào đó oán trách, giận dữ, đố kỵ, bệnh hoạn, khổ đau.

Cuối đời, khi ống heo được “đập ra” – ta chỉ nhận lại đúng những gì ta đã gửi vào.
Vậy từ hôm nay, xin hãy yêu thương chính mình – và sống tỉnh thức từng ngày.


(*) Xem thêm

Bình luận
Đã thêm vào giỏ hàng